chao đảo
tôi không còn thích những bài thơ cũ
khi ta mơ về biển, sông, núi rừng-
mình vẫn đây giữa thành đô cộc tính.
không vị tha như núi-gió, trời-mây.
thôi thì đây: tình yêu chân thật nhất!
giữa muôn vàn giây phút đã ngừng trôi.
là muôn ngày Sài Gòn xoay chao đảo,
và tình yêu sẽ chạy theo mưa rơi.
có dừng chân cũng đừng lâu như thế.
để trật nhịp cùng thở và cùng yêu-
không trung giờ tay mình cứ chạm đất,
mình ở đây mình cũng bay khắp trời.